[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 59: Muốn Được Em Vòi Vĩnh Cả Đời
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Á! Điên, điên rồi, dừng lại... đi...
  • Seokjin hét toáng lên nhưng giọng dần yếu đi khi nhận lại những loạt thúc điên cuồng như dây ngựa đứt cương từ người kia.
  • Đôi chân trần trụi của anh run rẩy, không trụ vững trên nền đất, trong khi dâm thủy vẫn chảy ròng ròng từ háng xuống tạo một vũng nước nhỏ, trong veo dưới hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau.
  • Trong tư thế đứng cuộn sát, Namjoon kẹp chặt một chân Seokjin vào cánh tay rắn rỏi gập lại của mình, đoạn dùng cự vật với kích thước khủng bên dưới gắt gao đâm thúc vào nơi đang được mở rộng khiến nước dâm phun ra tứ tung.
  • Hông của cậu thiếu gia vừa ốm dậy buộc phải tì vào cạnh bàn, cơ thể vốn muốn ngả ra sau nhưng lại bị viên cảnh sát tàn nhẫn đó bắt đứng thẳng để côn thịt trực tiếp đi vào. Anh ưỡn người, tìm hết mọi cách để nhón chân rướn lên nhưng liên tục bị Namjoon bóp chặt eo, nhấn xuống.
  • Tưởng chừng như hai con người ấy đang sát sao kề cận, nhún nhảy trên mặt đất hệt như cùng khiêu vũ trong điệu nhạc chuốc men say, chìm đắm vào bầu không khí ám dục được cất lên bởi hàng loạt tiếng rên, la hét và thở dốc hòa quyện.
  • Namjoon thúc vào tận sâu trong vách ruột, thỏa mãn bắn ra sau đợt rùng mình, nhắm nghiền mắt lại để cảm nhận thành quả của bản thân đang lơ lửng trôi bên trong cơ thể của người mà anh đang siết lấy.
  • Bị kẻ ngông cuồng đội lốt mọt sách ấy điên loạn bắn xối xả tinh dịch của hắn vào trong, Seokjin ngỡ ngàng đến ngã quỵ. Nhưng vị cảnh sát đó đã kịp thời đỡ lấy người rồi nhấc hông anh đặt lên mặt bàn để chú lạc đà mất sức có thể ngồi vững hơn.
  • Ánh mắt Namjoon lờ đờ, ngấm men tình trong trạng thái toàn thân đẫm đầy mồ hôi khiến Seokjin không kìm được mà chửi thế vài tiếng đứt quãng:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ kiếp... cậu cứ như thế bảo sao tôi không...
  • Namjoon mặc kệ anh mắng, tùy tiện rướn cổ hôn trọn đôi môi dày đang hé mở kia. Người đàn ông trong bộ cảnh phục vốn uy nghi, tuấn tú biết bao, hiện tại lại luộm thuộm như một kẻ ngốc, bất chấp ngoạm lấy vành môi đối phương, liếm mút thô bạo hệt như thể bị bỏ đói lâu ngày, gắng hết sức ăn ngấu nghiến một chiếc bánh đẫm mật ngọt. Lưỡi viên cảnh sát hút chặt khoang miệng của Seokjin, không cho anh bất cứ cơ hội thở hay nói thêm lời nào cay nghiệt nữa.
  • Trong lúc bên trên đang kết giao ngây ngất, phía dưới chú lạc đà ấy lại ngứa ngáy mà vô thức uốn éo. Anh ưỡn hông trên chiếc bàn lạnh toát, đồng thời thả người nằm hẳn xuống đó khiến kẻ đang quấn lấy anh cũng phải ngả theo. Cơ thể Namjoon đè lên choán hết Seokjin trong giây lát, hai vật cứng đồng thời chạm sát nhau.
  • Thiếu gia Kim đưa những ngón tay lại gần lỗ nhỏ đang trào dịch nhầy trắng xóa của mình, cảm nhận nơi đó đã được nới lỏng để có thể tiếp tục cuộc giao hoan mới, anh lại cầm lấy côn thịt của người mình yêu, muốn nó đi vào bên trong thêm lần nữa.
  • Khi ấy, Namjoon mới giật mình tách khỏi môi Seokjin, có ý muốn lùi ra nhưng đối phương đã dùng chân quắp chặt lấy hai bên hông anh, đồng thời tay vòng qua cổ anh càng ghim xuống khiến viên cảnh sát không tài nào thoát ra khỏi ma trận của loài nhện tinh này.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Không phải anh kêu mệt sao?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Người ta vẫn còn đói mà. Làm thêm lần nữa thôi, nha? Nha?
  • Seokjin ngước đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn Namjoon và phát những aegyo văng tứ tung khiến lồng ngực người đàn ông kia liên tục bị kích thích.
  • Lại lần nữa, chàng mọt sách cảm nhận cậu nhóc bên dưới mình đang cứng dần lên, đâm vào trước miệng huyệt động đỏ lừ sâu hun hút, cảm giác đau nhói, muốn lập tức chui tọt vào nơi đó để kiếm tìm lại hơi ấm thân thuộc ban nãy. Anh lắc đầu buông xuôi, quyết định thuận theo chú lạc đà tinh quái kia, để cơ thể được dịp lấp đầy thỏa thích.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Á!
  • Sau tiếng hét khe khẽ của Seokjin, Namjoon chính thức đi vào trong một cách dễ dàng nhờ có tinh dịch trơn trượt sẵn sàng trước đó.
  • Anh đưa bàn tay thô lớn bịt chặt trước miệng thiếu gia ương ngạnh kia, tăng tốc đâm rút để đưa hồn phách tình nhân ấy bay lên chín tầng mây, lơ lửng giữa dục vọng bùng cháy mãnh liệt của hai người.
  • ***
  • Yoongi ngồi dựa lưng vào thân cây đào trong sân, khoảng trước lòng hắn có một chú sóc nhỏ đang ngồi lọt thỏm vào đó. Thoạt nhiên, vị cảnh sát nhấc hộp quà mà cấp trên vừa ban thưởng vì đã xuất sắc nhiệm vụ được giao, dùng dao rạch xuống mặt ni-lông trong suốt bọc bên ngoài.
  • Hương hồng sấy dẻo từ trong kẽ hở cứ thế tuồn ra, phảng phất ngọt lịm lan tới bên mũi Hoseok. Thiếu niên ấy muốn ngồi dậy nhưng rồi Yoongi nhẹ nhàng nhắc nhở:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cứ nằm đó, để tôi đưa cho em.
  • Lời vừa dứt, vị cảnh sát quả nhiên đã bóc hết toàn bộ vỏ ni-lông bên ngoài, để lại một khay đầy ăm ắp hồng sấy dẻo quánh ngọt trước mặt Hoseok. Hắn hắng giọng, giục em:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ăn đi.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Oa...
  • Đáy mắt Hoseok ánh lên niềm vui hân hoan trước thức quà chiều đến đầy bất ngờ, miệng không kìm được phấn khích mà xuýt xoa.
  • Yoongi cười, đoạn đặt hẳn khay quả xuống trước bụng của chú sóc đang nằm ngửa trên phản gỗ. Hắn ngồi đó, nhìn xuống bên dưới, trầm ngâm tận hưởng dáng vẻ vui mừng khôn xiết của Hoseok khi được ăn thứ quả ngọt yêu thích.
  • Thiếu niên ấy nhóp nhép cắn một miếng rồi nhắm mắt lại, chầm chậm cảm nhận vị ngon, dẻo của hồng sấy, hai tai sóc dựng đứng đầy cảm kích. Nhưng rồi chưa ăn được bao nhiêu, bỗng cậu dừng lại làm Yoongi chú ý.
  • Hắn khẽ nhổm dậy, kéo theo người đang tựa vào thân mình cũng bị xê dịch đi chút ít. Yoongi nhíu mày, thắc mắc:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Sao vậy? Không ngon à?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    ... Hiện tại là mùa xuân, làm gì có hồng sấy nhỉ? Anh đã mua đắt lắm có phải không?
  • Hoseok ngồi hẳn lên, quay đầu lại, len len đưa mắt liếc nhìn hắn vẻ tội lỗi. Cậu nhóc đã nghĩ, hẳn là vì mình nên người kia mới bất chấp mà mua về thức quà xa xỉ, trái mùa khó kiếm này.
  • Yoongi nghe đến đây bỗng phá lên cười, hắn nhướn mày bất ngờ trước vẻ rụt rè của em rồi ôm miệng che đi nét thích thú khi chứng kiến một Hoseok ủy mị như thế. Nhân dịp hắn muốn trêu chọc thêm chút nữa để lừa chú sóc kiêu kỳ ấy phải làm theo ý mình.
  • Vị cảnh sát thu lại nụ cười khoái trá, đoạn nhăn mặt đầy bận tâm, miệng không ngừng rên rỉ kể khổ:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Úi chao, tính ra cũng vất vả lắm mới mua được đấy. Xót ví tiền biết bao...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Thật ư? Bao... bao nhiêu?
  • Hoseok há hốc miệng, lo lắng hiển hiện rõ trên khuôn mặt đã ngơ ngác tột độ khiến Yoongi không khỏi cười thầm trong lòng, nhưng rồi hắn nén lại và tiếp tục vở diễn bằng vẻ khốn đốn điêu tàn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em không cần biết giá đâu, nói ra em sẽ sốc đấy. Chỉ cần...
  • Nói đoạn, Yoongi dừng lại, lén trông lên thăm dò phản ứng của đối phương. Thấy sóc bông vẫn đang tin mình răm rắp, không hề có bất cứ sự hoài nghi nào, vị cảnh sát ranh ma lúc bấy giờ mới nói tiếp:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em hôn tôi một cái là được.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    ...
  • Hoseok nghe tới đó liền cảm thấy có điều không đúng. Sóc nhỏ nghi hoặc nhìn hắn vẻ ái ngại, đã bắt đầu nửa tin nửa ngờ, cậu yếu ớt hỏi:
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh lừa em đúng không?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Lừa? Ha... này nhé Hoseok, em quá đáng vừa thôi. Có biết tôi đã vất vả thế nào kh...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Được rồi, được rồi! Anh! Anh... muốn làm gì thì làm đi!
  • Không đợi Yoongi kia kể khổ thêm nữa, Hoseok nhắm chặt mắt, lấy hết sức nói một hơi hùng hổ, cho phép hắn tự ý quyết định.
  • Yoongi biết bản thân đã chắc kèo lừa được em, hắn lúc này khuếch môi thành một điệu cười đắc thắng. Khuôn mặt con mèo lớn từ từ tiến lại sát gần Hoseok, hắn bắt đầu thưởng thức "bữa ăn" của mình từ việc liếm lên môi em một vệt nhẹ nhàng, chậm rãi, cảm nhận rõ nét vị ngọt của trái hồng dẻo dở dang lưu lại trên đó.
  • Ham muốn trong lòng hắn bỗng dâng cao dữ dội trước sóc bông. Vì không thể kìm được mà đẩy em nằm xuống phản, trong khi cơ thể hắn chồm lên chắn hết người em. Yoongi hạ thấp đầu, dùng hai tay ép miệng người kia hé mở, đoạn đưa lưỡi vào.
  • Hắn xuýt xoa ngay lúc cả hai vừa quyện lưỡi vào nhau:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Mẹ kiếp... ngọt chết được!
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ức!
  • Hoseok kêu lên vì bị Yoongi rời miệng nhưng ngay sau đó lại cắn vào má mình. Hắn dùng răng day nhè nhẹ phần da thịt mềm tan như kem bơ ngày hạ, để vị quả ngọt vừa nếm được rải khắp khuôn mặt em.
  • Chiếc lưỡi đẫm đầy hương hồng sấy cứ thế trượt dần xuống cổ Hoseok, hết hôn rồi lại cắn mút cho tới khi quanh cổ thiếu niên ấy lấm tấm những nốt đỏ đánh dấu chủ quyền phảng phất mùi hương mật ngọt mới chịu dừng lại.
  • Khi Hoseok còn đang mơ màng chìm đắm trong sự mân mê, an ủi của hắn dành cho mình thì kẻ kia bất ngờ bế thốc em dậy làm cậu nhóc một phen hoảng loạn, bừng tỉnh rồi vùng vẫy muốn thoát. Yoongi cười vì sự ngốc nghếch, thơ ngây ẩn sâu trong nét tính cách cáu kỉnh, khó chiều bên ngoài của em, hắn cứ ôm chặt lấy cơ thể kia, đi vào trong nhà, vừa sảng khoái cười vang:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nào, đừng quậy! Tối nay chúng ta ăn gì nhỉ?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ư... bỏ em xuống đi, nặng lắm.
  • Chú sóc bông yếu thế chống cự trong vô vọng, mặt mũi chuyển sang đỏ ửng mặc cho đã quen với sự tùy tiện hành xử của Yoongi.
  • Viên cảnh sát khi ấy lại hôn thật sâu lên trán em rồi nhìn Hoseok bằng ánh nhìn vô vàn trìu mến, nuông chiều. Hắn thì thầm bên tai thiếu niên những lời ấm áp tựa như sợi nắng nhàn nhạt vắt ngang qua cành hồng vào ngày thu ảm đạm:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đợi lúc đúng mùa, hồng sấy dễ kiếm hơn, khi đó tôi sẽ mua cho em nhiều hơn, được không?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không... không cần đâu.
  • Hoseok lắc đầu. Cậu thừa biết hắn quen miệng nói suông là vậy, thực chất chỉ cần cậu thích ăn gì, viên cảnh sát đó đều không quản ngại mà đều đặn mang tới cho đến khi Hoseok kêu chán mới thôi.
  • Yoongi bần thần trước phản ứng của người yêu mình, hắn cố tình xịu mặt xuống vẻ không vui.
  • Hoseok biết điều ấy chỉ càng làm phật lòng gã đàn ông cố chấp kia, cậu đành thở dài, bất lực lớn tiếng giãy bày để hắn nghe rõ tiếng lòng mình:
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Được được. Em thích được Yoongi hyung mua hồng sấy cho mỗi ngày, tới khi hết tiền cũng không tha. Ăn từ xuân sang hạ, từ thu sang đông, bốn mùa đều thích hồng sấy dẻo mà thôi. Hài lòng rồi chứ?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em vừa gọi tôi là gì?
  • Bên tai vị cảnh sát ù đi, chỉ đọng lại duy nhất hai chữ "Yoongi hyung" hiếm hoi mà người kia vừa nói. Hắn có chết cũng không dám tin Hoseok lại gọi mình bằng cách thức thân mật như thế.
  • Có chết cũng không tin.
14
Chương 59: Muốn Được Em Vòi Vĩnh Cả Đời